- Anh đang làm gì đó?
- Có việc gì vậy? Đang ngủ
- Anh có bận gì không? Vào mổ lợn hộ nhà em.
- Anh không biết có vào được không. Không hứa đâu nhé.
- Vậy trưa vào nhà em ăn cơm.
Cả nhà mắng mình vì câu mời không đầu không cuối đó(mình còn cãi lại là sao cứ phải câu nệ những chuyện nhỏ nhặt). Nhưng dù sao vẫn thấy Áy náy mình nhắn tin cho anh đồng nghiệp vừa nãy.
- Anh dậy đi, trưa vào nhà em ăn cơm.
- Không đi được đâu. Thông cảm nhé.
Mình thấy nhắn tin kiểu trống không, không chủ ngữ nên có phần hơi tức và nghĩ anh ấy giận vì mình mời kiểu đó. Nên nhắn lại:
- Anh giận em à?
Số điện thoại đó gọi lại:
- Sao mày lại nhắn tin cho chồng tao như vậy? mày có bị làm sao không?
- Chị Linh à, em Nga mà.
- Tao không biết. mày đừng có vớ vẩn....
Mình không nhớ rõ những câu nói tiếp theo nữa. Nhưng cơn tức giận trong lòng cũng nổi lên. Vì nhà đang rất bận nên mình không có thời gian quan tâm tới chuyện ấy. Một lúc sau tin nhắn báo, là một số lạ hoắc:
- Tao nói cho mày biết là mày mà thích chồng tao, tao cho luôn đấy nhưng có đừng để tao biết. Mày không biết hay mù màu mà không nhìn thấy vợ chồng tao hạnh phúc à. Cái loại mày cứ cẩn thận đấy…
- Anh giận em à? Giận cái mả tổ nhà mày. Từ giờ tao cấm mày nhắn tin hay gọi điện cho chồng tao. Mày rõ chưa.
(Mình nghĩ chị ấy đùa nên vẫn bình tĩnh)
- Mày có học nhưng còn ngu lắm không nhận ra, đấy là tao nhắn tin cho mày. Chồng tao đéo bao giờ nhắn tin cho loại mày đâu.
- Chị cứ nói nữa đi. Tẹo em đọc sau nhé. Giờ nhà em đang bận. Chị đúng là hết thuốc chữa. Nghe danh nhưng hôm nay em mới chứng kiến. em không sợ mà chỉ buồn cười thôi chị Linh à. Chị xúc phạm em hơi quá đáng rồi đó. Phải tìm hiểu rõ mới nói chứ. Nhắn tin không chủ ngữ em nghĩ giận em nên em nhắn tin như vậy. không có gì quá đáng và sai trái cả. Anh Mạnh chị cho em cũng không lấy đâu. Hiii ( mình nghĩ chị hiểu nhầm nên vẫn bình tĩnh nói rất nhẹ nhàng). Em xin lỗi nhé! Anh em quý nhau mời ăn cơm là chuyện bình thường mà.
- Tốt nhất mày hãy tránh xa chồng tao ra, không hay cho mày đâu.
- Trước khi chị nói ai đó chị phải bình tĩnh chứ. Em cũng không phải tên ngốc để ai đó xúc phạm em dễ dàng đâu. Chị còn gặp em nhiều mà. Em không nhận những lời mắng chửi nặng nề đó dễ dàng đâu. Em đâu có ý gì với anh nhà chị và em đâu có lỗi gì với chị mà em phải sợ chị thân yêu à.
- Mày là cái đéo gì mà chồng tao phải giận mày. Mày không thấy nhục và xấu hổ khi xen vào cuộc sống của vợ chồng tao. Mày cứ cẩn thận không tao cho mày nhục trước nơi làm việc đấy.
- Ôi trời đất.
- Tao nói như vậy mà mày vẫn ngu thế. Tao cấm mày gọi điện và nhắn tin cho chồng tao nữa. Mặc mẹ tao mày xen vào gia đình tao tao đứng nhìn à. Nói tóm lại tao đéo thèm chấp cái loại như mày.
- Chị còn không xứng đáng để em chấp nữa. chẳng ai xen vào cái gia đình của chị. Và em cũng chẳng dooix hơi thừa sức cãi nhau với người như chị. Nếu phải người đanh đá chắc họ không để yên cho chị đâu. Xúc phạm người khác là tự xúc phạm mình đó. Tầm thường. tạm biệt nhé và em cũng đủ hiểu rồi.
Trời cao chứng dám lòng tốt của mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình bị ai đó chửi láo như thế. Không chấp nhận được. Làm việc cùng nhau gần 1 năm, anh chị ấy cũng vào nhà mình ăn cơm với gia đình của mình rồi. Hai nhà cách nhau có 800m. Mẹ anh ấy là cô giáo dậy cả mẹ và chị gái mình. Hôm nay nhà mình mổ lợn vì anh ấy nói thích ăn lòng lợn nên mình mời vào. Người làm thì cũng có nhưng mình muốn đông vui nên gọi vào sớm khoảng 8g sáng để anh ấy không phải ngại.
Và Có lẽ mình không bao giờ tin được một người phụ nữ xinh đẹp như thế lại có thể nói láo như vậy. Nói ra những lời tục tĩu đó và trưa hôm nay mình không nuốt nổi cơm vì ức chế. Chẳng nhẽ lại ra nhà mắng cho một trận. Mà anh ấy càng tức hơn để vợ nói đồng nghiệp như vậy mà cũng nghe được. Thất vọng tràn chề và không biết làm gì nữa. Vừa bực, vừa ức chế và không thể chấp nhận. Vì mình chơi với quá nhiều đàn ông, con trai người có gia đình cũng có, người có người yêu cũng có. Mình chơi với ai chưa bao giờ bị mang tiếng xấu và thậm trí khi người có gia đình yêu mình, mình còn giúp họ nhận ra sai lầm quay về với hạnh phúc vốn có của họ. người yêu mình đâu có thiếu sao mình lại xen vào cuộc sống của người khác làm gì và chẳng may mình có tình cảm đi nữa mình cũng không bao giờ lấy đi hạnh phúc của họ. Vì mình biết lấy đi hạnh phúc của ai đó thì sẽ có người khác lấy đi hạnh phúc của mình. Quy luật nhân quả mà nó đúng mọi thời điểm.
Mình thấy bị xúc phạm ghê ghớm. Ngày xưa khi mình chơi thân với một anh bạn và anh ấy cũng rất tốt với mình. Mình đã hỏi rằng vợ anh có ghen với em không? Anh trả lời: không vì cô ấy biết em không cướp anh của cô ấy. Nếu em muốn cướp thì anh đã không thuộc về cô ấy rồi.
Các bạn hãy nhớ nhé: Ghen cũng phải đúng lúc, đúng nơi và nhất là đánh ghen thì cũng đừng bao giờ hạ thấp đối thủ hay làm nhục họ là bạn vi phạm quy tắc đạo đức đó. Đầu tiên mình cũng thấy việc chị ấy nói như thế là bình thường nhưng sau đó quá đáng quá mình không thể kiềm chế nổi và đã gọi điện mắng một trận cho cả hai vợ chồng. Mình đâu phải con nít nữa mà nói mình như vậy. Nếu chị ấy làm bùng beng lên thì chỉ có chị ấy phải xấu hổ thôi vì ở nơi làm việc hay ở nhà thì tất cả mọi người đều hiểu con người và tính cách của mình. Chỉ có chị ấy chịu thiệt thôi. Đừng nghĩ đanh đá mà mình đã sợ, to còi hay khỏe mạnh mà mình sợ nhé. Mình chỉ sợ khi mình có lỗi và khi điều đó là sự thật thôi.
Sáng nay, đến cơ quan mình cũng không kể cho một ai nghe để giữ thể diện cho chị ấy. Dù vẫn ẫm ức định bụng chỉ định mắng anh chồng chị ấy một trận. Thì chị cùng khoa với mình hỏi số điện thoại đó là của ai? Mình bảo em biết chị sang em nói kể 1 chuyện cho nghe, nó làm em ức chế từ hôm qua đến giờ.
Kể qua quýt thì mình đi làm việc. Chị cùng khoa gọi điện cho chị Linh, thì chị ấy gọi lại và hỏi chuyện về mình. Chị cùng khoa phân tích mọi chuyện sau đó chị ấy cười xòa vì biết mình đã sai.
Đúng là gậy ông đập lưng ông. Một người tốt nghiệp đại học và làm bên văn hóa mà cư xử nói những lời như vậy. Mình chẳng còn từ nào để mình miêu tả nữa.
Mình nhìn thấy anh chồng chị ấy đánh anh ta hai cái vì tội để vợ xúc phạm mình và để vợ cư xử như thế. Mình vẫn đang đợi lời xin lỗi của người con gái đó…
Số điện thoại đó gọi lại:
- Sao mày lại nhắn tin cho chồng tao như vậy? mày có bị làm sao không?
- Chị Linh à, em Nga mà.
- Tao không biết. mày đừng có vớ vẩn....
Mình không nhớ rõ những câu nói tiếp theo nữa. Nhưng cơn tức giận trong lòng cũng nổi lên. Vì nhà đang rất bận nên mình không có thời gian quan tâm tới chuyện ấy. Một lúc sau tin nhắn báo, là một số lạ hoắc:
- Tao nói cho mày biết là mày mà thích chồng tao, tao cho luôn đấy nhưng có đừng để tao biết. Mày không biết hay mù màu mà không nhìn thấy vợ chồng tao hạnh phúc à. Cái loại mày cứ cẩn thận đấy…
- Anh giận em à? Giận cái mả tổ nhà mày. Từ giờ tao cấm mày nhắn tin hay gọi điện cho chồng tao. Mày rõ chưa.
(Mình nghĩ chị ấy đùa nên vẫn bình tĩnh)
- Mày có học nhưng còn ngu lắm không nhận ra, đấy là tao nhắn tin cho mày. Chồng tao đéo bao giờ nhắn tin cho loại mày đâu.
- Chị cứ nói nữa đi. Tẹo em đọc sau nhé. Giờ nhà em đang bận. Chị đúng là hết thuốc chữa. Nghe danh nhưng hôm nay em mới chứng kiến. em không sợ mà chỉ buồn cười thôi chị Linh à. Chị xúc phạm em hơi quá đáng rồi đó. Phải tìm hiểu rõ mới nói chứ. Nhắn tin không chủ ngữ em nghĩ giận em nên em nhắn tin như vậy. không có gì quá đáng và sai trái cả. Anh Mạnh chị cho em cũng không lấy đâu. Hiii ( mình nghĩ chị hiểu nhầm nên vẫn bình tĩnh nói rất nhẹ nhàng). Em xin lỗi nhé! Anh em quý nhau mời ăn cơm là chuyện bình thường mà.
- Tốt nhất mày hãy tránh xa chồng tao ra, không hay cho mày đâu.
- Trước khi chị nói ai đó chị phải bình tĩnh chứ. Em cũng không phải tên ngốc để ai đó xúc phạm em dễ dàng đâu. Chị còn gặp em nhiều mà. Em không nhận những lời mắng chửi nặng nề đó dễ dàng đâu. Em đâu có ý gì với anh nhà chị và em đâu có lỗi gì với chị mà em phải sợ chị thân yêu à.
- Mày là cái đéo gì mà chồng tao phải giận mày. Mày không thấy nhục và xấu hổ khi xen vào cuộc sống của vợ chồng tao. Mày cứ cẩn thận không tao cho mày nhục trước nơi làm việc đấy.
- Ôi trời đất.
- Tao nói như vậy mà mày vẫn ngu thế. Tao cấm mày gọi điện và nhắn tin cho chồng tao nữa. Mặc mẹ tao mày xen vào gia đình tao tao đứng nhìn à. Nói tóm lại tao đéo thèm chấp cái loại như mày.
- Chị còn không xứng đáng để em chấp nữa. chẳng ai xen vào cái gia đình của chị. Và em cũng chẳng dooix hơi thừa sức cãi nhau với người như chị. Nếu phải người đanh đá chắc họ không để yên cho chị đâu. Xúc phạm người khác là tự xúc phạm mình đó. Tầm thường. tạm biệt nhé và em cũng đủ hiểu rồi.
Trời cao chứng dám lòng tốt của mình. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình bị ai đó chửi láo như thế. Không chấp nhận được. Làm việc cùng nhau gần 1 năm, anh chị ấy cũng vào nhà mình ăn cơm với gia đình của mình rồi. Hai nhà cách nhau có 800m. Mẹ anh ấy là cô giáo dậy cả mẹ và chị gái mình. Hôm nay nhà mình mổ lợn vì anh ấy nói thích ăn lòng lợn nên mình mời vào. Người làm thì cũng có nhưng mình muốn đông vui nên gọi vào sớm khoảng 8g sáng để anh ấy không phải ngại.
Và Có lẽ mình không bao giờ tin được một người phụ nữ xinh đẹp như thế lại có thể nói láo như vậy. Nói ra những lời tục tĩu đó và trưa hôm nay mình không nuốt nổi cơm vì ức chế. Chẳng nhẽ lại ra nhà mắng cho một trận. Mà anh ấy càng tức hơn để vợ nói đồng nghiệp như vậy mà cũng nghe được. Thất vọng tràn chề và không biết làm gì nữa. Vừa bực, vừa ức chế và không thể chấp nhận. Vì mình chơi với quá nhiều đàn ông, con trai người có gia đình cũng có, người có người yêu cũng có. Mình chơi với ai chưa bao giờ bị mang tiếng xấu và thậm trí khi người có gia đình yêu mình, mình còn giúp họ nhận ra sai lầm quay về với hạnh phúc vốn có của họ. người yêu mình đâu có thiếu sao mình lại xen vào cuộc sống của người khác làm gì và chẳng may mình có tình cảm đi nữa mình cũng không bao giờ lấy đi hạnh phúc của họ. Vì mình biết lấy đi hạnh phúc của ai đó thì sẽ có người khác lấy đi hạnh phúc của mình. Quy luật nhân quả mà nó đúng mọi thời điểm.
Mình thấy bị xúc phạm ghê ghớm. Ngày xưa khi mình chơi thân với một anh bạn và anh ấy cũng rất tốt với mình. Mình đã hỏi rằng vợ anh có ghen với em không? Anh trả lời: không vì cô ấy biết em không cướp anh của cô ấy. Nếu em muốn cướp thì anh đã không thuộc về cô ấy rồi.
Các bạn hãy nhớ nhé: Ghen cũng phải đúng lúc, đúng nơi và nhất là đánh ghen thì cũng đừng bao giờ hạ thấp đối thủ hay làm nhục họ là bạn vi phạm quy tắc đạo đức đó. Đầu tiên mình cũng thấy việc chị ấy nói như thế là bình thường nhưng sau đó quá đáng quá mình không thể kiềm chế nổi và đã gọi điện mắng một trận cho cả hai vợ chồng. Mình đâu phải con nít nữa mà nói mình như vậy. Nếu chị ấy làm bùng beng lên thì chỉ có chị ấy phải xấu hổ thôi vì ở nơi làm việc hay ở nhà thì tất cả mọi người đều hiểu con người và tính cách của mình. Chỉ có chị ấy chịu thiệt thôi. Đừng nghĩ đanh đá mà mình đã sợ, to còi hay khỏe mạnh mà mình sợ nhé. Mình chỉ sợ khi mình có lỗi và khi điều đó là sự thật thôi.
Sáng nay, đến cơ quan mình cũng không kể cho một ai nghe để giữ thể diện cho chị ấy. Dù vẫn ẫm ức định bụng chỉ định mắng anh chồng chị ấy một trận. Thì chị cùng khoa với mình hỏi số điện thoại đó là của ai? Mình bảo em biết chị sang em nói kể 1 chuyện cho nghe, nó làm em ức chế từ hôm qua đến giờ.
Kể qua quýt thì mình đi làm việc. Chị cùng khoa gọi điện cho chị Linh, thì chị ấy gọi lại và hỏi chuyện về mình. Chị cùng khoa phân tích mọi chuyện sau đó chị ấy cười xòa vì biết mình đã sai.
Đúng là gậy ông đập lưng ông. Một người tốt nghiệp đại học và làm bên văn hóa mà cư xử nói những lời như vậy. Mình chẳng còn từ nào để mình miêu tả nữa.
Mình nhìn thấy anh chồng chị ấy đánh anh ta hai cái vì tội để vợ xúc phạm mình và để vợ cư xử như thế. Mình vẫn đang đợi lời xin lỗi của người con gái đó…
Post a Comment